Nhắc về giang hồ đất Cảng cùng với thế giới ngầm của nó, thông
thường người ta sẽ tò mò muốn tìm hiểu những câu chuyện bí ẩn về luật lệ
riêng, cuộc sống ngoài vòng pháp luật của dân anh chị, những tay dao
búa.
Nhưng ít ai biết rằng không phải ngẫu nhiên mà thế giới ngầm ấy
phát triển mạnh nhất ở Hải Phòng. Càng không phải ngẫu nhiên mà cả chất
lượng lẫn số lượng dân giang hồ nơi đây được đánh giá cao hơn giang hồ
nơi khác.
Theo GS.TS Trương Công Am, trưởng bộ môn Tâm lý học tội
phạm, Học viện An ninh nhân dân thì: Một nơi sinh ra nhiều tội phạm là
nơi có nhiều điều kiện về vị trí, kinh tế, xã hội thuận lợi cho các loại
tội phạm phát sinh và phát triển. Và Hải Phòng là một nơi như thế”. Sự
thực là giang hồ Hải Phòng là thế giới ngầm có một lịch sử hình thành và
phát triển khá đặc biệt.
Vì sao có giang hồ đất Cảng?
Giang hồ
Hải Phòng xuất hiện từ những năm tháng đầu thế kỉ XX, giai đoạn mà nhà
Văn Nguyên Hồng viết tiểu thuyết “Bỉ vỏ”. Tác phẩm đã phản ánh thực
trạng về một xã hội rối ren đương thời, nơi mà những con người luôn bị
dồn ép vào con đường không thể yên ổn, lương thiện.
Và nhân vật
chính- Tám Bính là hình mẫu đầu tiên về hình ảnh của một giang hồ đất
Cảng, chuyên làm nghề cướp giật và sống ngoài vòng pháp luật. Dù chỉ là
nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng Tám Bính là một bằng chứng cho sự xuất
hiện rất sớm của giới giang hồ ở Việt Nam.
Lý giải cho điều này,
nhà văn Nguyễn Đình Tú (người gốc Hải Phòng), trưởng ban văn xuôi tạp
chí Văn nghệ quân đội, cũng là người đã nghiên cứu nhiều năm về giới
giang hồ Hải Phòng nói: “Nhiều người cho rằng, giang hồ Hải Phòng thời
trước là sản phẩm tất yếu từ chế độ hà khắc của thực dân Pháp.
Nhưng tôi cho rằng, đó không phải nguyên nhân chính. Bởi vì, ngay ở thời
bình, chế độ Xã hội chủ nghĩa của ta, giang hồ đất Cảng vẫn tồn tại.
Nguyên nhân chính thuộc về tính cách đặc biệt của người Hải Phòng khi
được nuôi dưỡng trong một bối cảnh thuận lợi”.
Theo nhà văn, Hải
Phòng và Nam Định là những nơi mà giới giang hồ phát triển mạnh và có
tính “máu me” nhất miền Bắc. Đây cũng là 2 nơi mà thành thị xuất hiện
khá sớm. Khi mà nước ta vẫn giống như một cái làng lớn, mọi người dân
chủ yếu vẫn là những nông dân thì ở Hải Phòng, Nam Định đã có những
thành thị khá lớn. Trong quá trình lâu dài, những thành thị này hình
thành một lớp thị dân với lối sống và tính cách khác biệt.
Vào thời
Pháp thuộc, chế độ thực dân ngặt nghèo đã đẩy dân ta vào tình trạng bần
cùng hóa, tha hóa đạo đức. Người nông dân nếu có tha hóa thì cũng lắm
cũng chỉ như Chí Phèo rạch mặt ăn vạ kiếm mấy đồng bạc uống rượu. Nhưng
dân thành thị bị tha hóa thì bắt buộc phải cướp bóc, đánh bạc, đòi nợ
thuê, …đúng theo lối sống thành thị. Do vậy, hình thành giang hồ đất
Cảng.
Bên cạnh nguyên nhân xuất hiện thành thị sớm, Hải Phòng còn là
địa bàn lý tưởng để cướp bóc và chạy trốn. Về điều này, nhà văn Lê Lựu
cho rằng: Hoạt động giao thương ở cảng biển khiến Hải Phòng sớm trở
thành nơi giàu có, nhiều tiền của, dân tứ xứ tập chung đến làm ăn, buôn
bán khiến tình hình an ninh trở nên phức tạp hơn nơi khác.
Hải Phòng
xưa vốn là mảnh đất ven biển, nhiều sình lầy đồng bãi. Đồng bãi ở Hải
Phòng nhiều lau sậy, lại thoáng, rộng, một mặt giáp biển,…. Bên cạnh đó,
ở Hải Phòng, cảng biển hoạt động từ rất sớm, có thể thông thương với
Sài Gòn, vừa có thể đi Hồng Kông, Ma Cao (những thiên đường của tội phạm
quốc tế). Vì thế, đây là nơi thích hợp cho việc ẩn nấp, chạy trốn của
những kẻ thủ ác.
Vì sao giang hồ đất Cảng liều lĩnh, manh động?
Nhà báo Nguyễn Thế Khoa (Báo An ninh Hải Phòng) cho rằng, tội phạm cộm
cán ở Hải Phòng xuất hiện từ lâu, nhưng chỉ phát triển mạnh và được gọi
là giang hồ đất Cảng từ sau năm 1975. Khi đất nước thống nhất, hoạt động
thông thương qua đường biển giữa hai miền Nam Bắc bắt đầu nối lại,
chuyến tàu khách Thống Nhất mang theo những tên tội phạm ở Hải Phòng vào
Sài Gòn để tìm địa bàn hoạt động rộng lớn, màu mỡ hơn.
Để bám trụ ở
miền đất mới, tội phạm Hải Phòng chẳng những phải tỏ ra liều lĩnh, mà
còn phải học được tất cả những thủ đoạn của tội phạm Sài Gòn. Đây cũng
là phương thức làm ăn mà sau này một số trùm tội phạm như Dung Hà đã sử
dụng sau khi ra tù và bị công an Hải Phòng đánh bật khỏi địa bàn.
Giang hồ đất Cảng cũng chính là cái tên mà dân miền Nam đặt riêng vừa để
phân biệt, cũng là cách tỏ ra kiêng nể tội phạm Hải Phòng. (Dân miền
Nam dùng từ “giang hồ”, miền Bắc dùng từ “bụi đời” để chỉ những người
nay đây mai đó, bốn biển là nhà).
Đồng thời, Hải Phòng là cửa ngõ
chính để giao lưu kinh tế giữa Việt Nam với thế giới. Những chuyến tàu
viễn dương mang hàng ra nước ngoài đã tạo ra tầng lớp thủy thủ tàu viễn
dương, hay được gọi vui là những tay buôn lậu quốc tế. Họ mang theo
vàng, đồ điện tử, đô la về nước và trở thành miếng mồi ngon cho giới
giang hồ làm nghề bảo kê ở cảng. Cảng Hải Phòng trở thành nơi trung
chuyển, trốn chạy, thậm chí là nơi “xuất nhập khẩu” tội phạm của nước
ta.
Một trong những tên trùm giang hồ khét tiếng trong giới bảo kê ở
Hải Phòng ngày ấy là Cu Nên. Sau 2 năm sống ở trại tỵ nạn Ma Cao, Cu
Nên trở về cùng vợ con mang theo những thủ đoạn đánh cờ bạc bịp, bảo kê,
đâm thuê chém mướn giao lưu được ở đất khách.
Ngày ấy, ở Hải Phòng
có một số quán bar chỉ bán hàng cho người nước ngoài có hộ chiếu. Nhưng
chỉ cần một khẩu K54 là Nên có thể “xin” được vài thùng rượu Tây mang ra
ngoài bán vô tư. Dần già, Nên chuyển sang bảo kê cho những quán mà hắn
từng “xin đểu”.
Cứ như thế, giang hồ đất Cảng ngày càng hình thành
quy củ, hệ thống và phát triển mạnh hơn, bất chấp sự nỗ lực của cơ quan
công an sở tại. Trong kháng chiến chống Pháp, giang hồ đất Cảng vốn đã
nổi tiếng liều lĩnh, máu lạnh thì nay như hổ được chắp thêm cánh.
Lúc này, bên cạnh những tên cướp đường táo tợn bằng vũ khí nóng, xuất
hiện thêm một tầng lớp có tổ chức và thủ đoạn ở mức độ cao cấp hơn. Đó
là loại tội phạm hoạt động theo nhóm, băng đảng để thực hiện đồng thời
vừa cướp bóc, đánh người, đòi nợ, lại vừa tổ chức đánh bạc.
Vào
những năm 80, 90 của thế kỉ trước, ở thành phố Hải Phòng xuất hiện một
thế giới ngầm được tổ chức có bài bản, hệ thống giống như một pháo đài
bất khả xâm phạm. Điều này vừa phá vỡ nhịp sống bình yên của thành phố
cảng, vừa như một lời thách thức của lịch sử với những người làm công
tác chống tội phạm của Hải Phòng.
Giang hồ đất Cảng từ lâu được mặc
định là danh từ riêng chỉ dành cho giới tội phạm ở Hải Phòng. Cách gọi
này không chỉ để phân biệt tội phạm Hải Phòng với tội phạm nơi khác. Mà
còn là lời khẳng định chắc như đinh đóng cột về tính cách không thể pha
tạp của giới giang hồ nơi đây.
Bởi vì, ở nước ta, Hải Phòng không
phải nơi duy nhất có cảng biển, có tập chung dân tứ xứ, …nhưng xét về
chuyện sản sinh và đào luyện tội phạm thì nơi đây xứng đáng được xếp vào
hàng “anh Cả”. Chính vì thế, mỗi khi nhắc tới giang hồ đất Cảng thì
ngay cả những tên trùm giang hồ cộm cán ở nơi khác nếu không kinh hồn
bạt vía thì cũng phải nể sợ vài phân.
Nhiều người cho rằng, căn
nguyên sâu xa của sự thật không lấy gì làm tự hào ấy nằm ở tính cách,
bản chất có phần hung hãn, hiếu chiến và ngang tàn của con người Hải
Phòng. Sự thật là trải qua sự tác động cộng hợp của nhiều yếu tố trong
hàng nghìn năm, người Hải Phòng đã mang trong mình một tính cách đặc
trưng không thể pha tạp.
Tuy nhiên, việc sản sinh ra giới giang hồ
có máu mặt vào loại đứng đầu cả nước có đúng là do tính cách con người
Hải Phòng quyết định hay không thì cần được xem xét một cách cẩn thận,
tỉ mỉ. Người Hải Phòng đánh giá như thế nào về mình?
Gái Hải Phòng, trai đất Cảng
Trên một loạt các diễn đàn của người Hải Phòng, tính cách của con người
nơi đây được mang ra bàn thảo vô cùng sôi nổi. Không mang tính học
thuật cao siêu, cũng không có những kiến giải về địa lý, lịch sử,…Nhưng ở
đọ thẳng thắn nói ra những ý kiến vô cùng thẳng thắn, chân thực về con
người quê hương mình.
Tính cách người Hải Phòng được ca ngợi và cụ thể hóa bằng hai hình tượng hết sức sinh động là “Gái Hải Phòng, trai đất Cảng”.
Gái Hải Phòng là “món đặc sản” nổi tiếng thứ hai sau giang hồ. Bởi vì
đây là quê hương của các hoa hậu và người đẹp. Nói tới các hoa hậu và
người đẹp xuất thân từ Hải Phòng, người ta sẽ nghĩ tới hàng tá cái tên
như Nguyễn Kim Oanh, Vũ Minh Thúy, Hoàng Nhật Mai, Nguyễn Thu Hà, Nguyễn
Bình Minh, Nguyễn Tuyết Trang, Phạm Mai Phương, Nguyễn Thị Huyền,
Nguyễn Hồng Vân, Phạm Phương Bắc, Nguyễn Ngọc Anh,…Ấn tượng nhất là
chung kết cuộc thi hoa hậu phía Bắc năm 2000, có 8 trong tổng số 13
người đẹp là người Hải Phòng.
Vì thế, người Hải Phòng tỏ ra rất tự
hào về vẻ đẹp của những cô gái đất Cảng. Bloger Phạm Thế Anh cho rằng,
vẻ đẹp của con gái Hải Phòng là vẻ đẹp không cầu kì, hào nhoáng, nhưng
đủ để người ta cảm thấy nhớ,…Nếu con gái nhiều nơi ngọt như cốc nước
đường thì con gái Hải Phòng ngọt như cốc nước đường chanh. Nước đường
ngọt nhưng nhàm chán, nhưng khi được vắt thêm chanh sẽ trở thành một cốc
nước có hương vị khiến bạn phải nhâm nhi tới giọt cuối cùng”.
Về
hình tượng “Trai đất Cảng”, nick name Vtkiem trên haiphongfc.vn cho
rằng: “Có người nói, do Hải Phòng giáp biển, quanh năm va vập với sóng
gió nên tính cách con người ngang tàn, mạnh mẽ. Nhưng nước ta có trên
2000km đường bờ biển thì biển có ở nhiều nơi, duy nhất cái chất của con
trai Hải Phòng thì không nơi nào có được”.
Bloger Phạm Thế Anh trong
bài viết “Gái Hải Phòng, trai đất Cảng” cho rằng: “Dẫu sao cũng phải
nói trai Hải Phòng dữ dội như biển cả, khi thích có thể nâng niu như
sóng vỗ về, nhưng lúc không thích thì có thể cuồn cuộn, dập vùi mà
không thương tiếc…”
Trong khi đó, nick name anh2VERSACE trên diễn
đàn ttvnol.vn (trái tim Việt Nam online) lại dẫn ra một ví dụ sinh động
về một giang hồ đất Cảng: “Dũng Mắt Cá không phải dân anh chị có tiếng ở
Hải Phòng. Nhưng năm 1993, sau khi thua 1,6 tỉ đồng ở sòng bạc Năm Cam
và được lại mặt 200 ngàn đi xe. Dũng không nhận mà gọi “anh em” của mình
tới, gom 200 triệu trong sòng, châm lửa đốt, khiến cho Năm Cam rớt
level (rớt hạng) nghiêm trọng”.
Thậm chí, có người so sánh với con
trai Hải Phòng với con trai vùng miền khác để khẳng định chất ngông có
một không hai: “Hà Nội giờ đây là “nồi lẩu thập cẩm” về tính cách…Ngang
tàn như Hải Phòng có, “cá gỗ” như dân N.A có, ăn chơi như anh Hai Sài
Gòn có, hào sảng như trai miền Tây cũng có…số lượng mỗi tính cách cứ sàn
sàn như nhau mà không trội hẳn…Nhưng con trai Hải Phòng thì khác, dù đi
đâu, làm gì cũng không bao giờ thay đổi, đã thích thì chơi, mà không
thích thì chiều nhau tới bến”.
Trong khi nickname PoteyTau đưa ra
nhận định có vẻ khách quan hơn: “Nói về tính cách người Hải Phòng thì
phải xem xét rõ ràng ở 2 nhóm người. Nhóm giang hồ và nhóm trí thức. Sự
dũng hãn, liều mạng như mọi người nói thì chỉ đúng với bộ phận nhỏ … là
giới giang hồ.
Còn trí thức, thì chỉ nên dừng ở mức tính cách mạnh
mẽ, không chịu khuất phục, không chịu luồn cúi, thích thì làm, không
thích thì bật, kể cả mất việc…Điểm chung duy nhất của giới giang hồ và
trí thức Hải Phòng là sự phân định rõ ràng trong yêu và ghét, không có
chuyện lấy oán trả ân”.
Người Hải Phòng với tật chửi trọng tài đồng thanh: “hãy nhìn lại chính mình”
Tự hào, ca ngợi là vậy, nhưng người Hải Phòng cũng hết sức thẳng thắn
khi nói về những tật xấu của mình. Về điều này, diễn đàn haiphongfc.vn
có hẳn 8 trang đăng tải các ý kiến. Trong đó, bài viết “Những tật xấu
của người Hải Phòng, hãy nhìn lại chính mình” của nick name khactuan2000
đã thẳng thắn liệt kê 13 tật xấu của con người đất Cảng.
Đáng chú ý
là ý kiến “Người Hải Phòng tiềm ẩn bản tính “thích nổi loạn”, có dịp là
có thể bùng phát”, hay “thường suy nghĩ thiếu sâu sắc , nếu không muốn
nói là hời hợt, hành động mang tính bột phát, duy ý chí, đặc biệt là dễ
bị lôi kéo”…
Nhưng có lẽ căn bệnh cố hữu đồng thanh chửi trọng tài
trong các trận đấu bóng đá của cổ động viên Hải Phòng là chủ đề được
thảo luận rôm rả hơn hết.
Tái hiện lại một trong những màn chửi
trọng tài đáng nhớ của cổ động viên Hải Phòng trên sân Hàng Đẫy, báo Thể
thao văn hóa viết: “Có hàng trăm CĐV Hải Phòng có mặt trên sân Hàng Đẫy
chiều qua để cổ vũ cho đội bóng quê hương và phần lớn họ mặc áo của hội
CĐV, sử dụng đồ cổ động, ngồi tại khu vực khán đài B, bất chấp trời
nắng gắt. Cứ mỗi khi trọng tài Nguyễn Phi Long cất còi thổi phạt cầu thủ
V.HP là những tiếng chửi đồng thanh vị trọng tài này lại vang lên. Hành
vi đó lặp đi lặp lại nhiều lần…”
Diễn đàn hảiphongfc.vn đã bàn tới
nhiều chủ đề xoay quanh thực trang này: cổ động viên Hải Phòng vẫn chửi
trọng tài, tại sao cổ động viên Hải Phòng hay chửi trọng tài,…Nick name
Nguyen Van Linh cho rằng: “câu chửi trở thành thương hiệu của cổ động
viên Hải Phòng. Nó ăn sâu vào tiềm thức, khó mà sửa được”.
Ngược lại, nick name T.Pr
cho rằng: “ Không phải người Hải phòng nào cũng thích chửi như vậy…
Những ai xem đá bóng qua ti vi thì sẽ thấy hành động chửi tập thể là cực
kì phản cảm. Tiếng của hàng nghìn con người vọng vào, dù Ban tổ chức có
nói át đi cũng không át được. Ngay cả những người Hải Phòng khi xem và
nghe những câu chửi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Còn nhớ, có một lần gia
đình tôi và họ hàng từ xa đến tụ tập xem bóng đá cuối tuần. Đúng vào
đợt “cao trào” trên sân, tôi phải cầm ngay điều khiển và chuyển sang
kênh khác. Tôi không muốn người ta đánh giá về người Hải Phòng theo cách
như vậy và những màn đồng ca chửi bới trên khan đài không phải điều gì
đáng tự hào. Khẳng định tính cách người Hải Phòng có nhiều cách, không
cần bằng chửi bới”.
Còn nhớ, trong cuộc nói chuyện với nhà văn Lê
Lựu về chủ đề tính cách người Hải Phòng, ông nói rằng: Ở Hải Phòng,
người ta gọi là sông Lấp, nhưng nước vẫn chảy; gọi là cầu Đất nhưng hoàn
toàn là xi măng; gọi là cầu Rào nhưng mọi thứ vẫn thông suốt,…Tóm lại
là cách nói và bản chất chưa chắc đã giống nhau.
Điều này khiến tôi
băn khoăn, liệu rằng những điều mà người dân đất Cảng nói về mình trên
diễn đàn, trên các mạng xã hội đã phản ánh đúng bản chất của họ chưa?
Đi tìm đáp án cho câu hỏi vì sao Hải Phòng là nơi sản sinh ra nhiều
giang hồ cộm cán? Vì sao giang hồ đất Cảng dữ dằn, táo tợn hơn giang hồ
nơi khác? ..., tôi đã tìm tới nhiều nhà sử học, nhà xã hội học, thậm chí
cả những nhà văn có các tác phẩm về tội phạm Hải Phòng. Mỗi người một
kiến giải riêng nhưng điều trùng hợp là hầu hết họ đều cho rằng: yếu tố
quyết định nhất tới số lượng và bản chất giang hồ đất Cảng nằm ở tính
cách của người Hải Phòng. Vậy, đó là tính cách như thế nào?
Tính
cách người Hải Phòng vốn dĩ không phải một vấn đề mới, bởi vì nó đã được
những nhà sử học, những nhà dư địa chí thời phong kiến nhắc tới nhiều
lần. Thế nên, để đi tìm một kiến giải về mặt lịch sử, tôi đã tìm gặp nhà
sử học Lê Văn Lan. Nhưng, thật bất ngờ là ông từ chối mọi bình luận.
Ông nói rằng, ông đã gây hấn quá nhiều với người Hải Phòng, vì thế không
muốn nói thêm gì về họ. Phải chăng, lịch sử dân tộc đã có những đánh
giá không mấy tốt đẹp về tính cách của người dân đất Cảng?
Tại
Hội Khoa học – Lịch sử Hải Phòng, nhà sử học Ngô Đăng Lợi (chủ tịch
hội), một người Hải Phòng chính gốc, đã có nhiều năm nghiên cứu về lịch
sử, văn hóa bản địa, đã nói rằng: “Bản chất người Hải Phòng không phải
bản chất của tên đại giang hồ như người ta thường nghĩ. Mà đó là sự dũng
hãn (nghĩa là chuộng nghĩa và chơi đẹp) của một người quân tử”.
Theo ông, nguyên nhân chính là do Hải Phòng có một vị trí địa lý và lịch
sử phát triển khá đặc biệt. Xưa kia, đây là vùng đất sình lầy ven biển
do nữ tướng Lê Chân cùng với những thủ hạ của mình khai phá. Do nằm ở vị
trí yếu hiểm, nên hầu như kẻ thù nào có ý định xâm lăng hay rút chạy
khỏi nước ta đều đi qua Hải Phòng. Thế nên, nơi đây trở thành một trong
tứ trấn của kinh thành Thăng Long ngày trước.
Ở mảnh đất đầu sóng
ngọn gió, được nuôi dưỡng trong một lịch sử chống xâm lăng hào hùng từ
thời Ngô Quyền chống Nam Hán, Hưng Đạo Vương 3 lần chống Mông Nguyên,
…đến kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, nên người Hải Phòng vừa dữ dằn,
mạnh bạo vừa chính nghĩa, kiên cường.
Đồng quan điểm này, nhà văn
Lê Lựu, người đã gắn bó hơn 40 năm đời lính với thành phố Cảng nói
thêm: Tôi đã viết một số tác phẩm về con người Hải Phòng. Không dám nhận
là đã khám phá hết tính cách con người nơi đây nhưng tôi đã cảm nhận
được những đặc điểm nổi trội. Đó là bản tính phóng khoáng, mạnh mẽ của
những người dân vùng biển, quen va vập hàng ngày với sóng gió, sông
nước, sình lầy. Nhưng điều khiến ông ấn tượng nhất về người Hải Phòng
chính là sự quyết liệt, dữ dội mà ít con người nơi đâu có được.
Hải
Phòng nằm ở ven biển, nhưng bản tính con người Hải Phòng không hoàn toàn
giống bản tính của những người chài lưới. Bởi vì, trong lịch sử dân
tộc, đất Cảng là một trong số ít những nơi có thành thị sớm nhất. Do đó,
ngay từ khi đại đa số người dân nước ta còn là những người nông dân
quen sống trong lũy tre làng thì người Hải Phòng đã trở thành những thị
dân ven biển, với những ứng xử mang tính “hoa tiêu”, đã biết cò mồi, mối
manh, buôn bán, ….thậm chí cướp giật, móc túi để kiếm tiền.
Cùng
quan điểm với nhà văn Lê Lựu, nhà báo Phạm Thế Khoa (Báo An ninh Hải
Phòng) trong bài viết “Thử nhận diện tính cách người Hải Phòng” đưa ra
một lý giải sâu sắc hơn về điều này: Từ sau chiến thắng của Ngô Quyền
trên sông Bạch Đằng (938) đến thời Pháp thuộc, Hải Phòng đã đón nhận
nhiều đợt di cư lớn do thiên tai hoặc những biến cố xã hội. Vì thế,
người Hải Phòng có nhiều giai tầng, quê quán, ngành nghề, …khác nhau, do
đó tính cách có phần pha trộn.
Tính cách đặc biệt của người Hải Phòng
Ngoài sự dũng hãn, thì người Hải Phòng cũng rất manh động, thích nổi
loạn. Theo một số tài liệu của Hội Khoa học – Lịch sử Hải Phòng mà ông
Ngô Đăng Lợi cung cấp thì: trong hàng trăm năm lịch sử các nhà sử học,
nhà dư địa chí đều ghi chép rằng, con dân 7 huyện Nghi Dương (Kiến Thụy,
Đồ Sơn), An Dương (nội thành Hải Phòng nay), An Lão, Giáp Sơn, Đông
Triều, Thủy Đường (Thủy Nguyên), …đều có bản tính hung hãn, thô kệch.
Đây là trung tâm nảy nở nhiều cuộc khởi nghĩa, bạo loạn chống đối triều
đình đương thời.
Hải Phòng từ xưa vốn cũng là một mảnh đất không
ham hố nhiều trong chuyện học hành thi cử như những tỉnh ven biển khác,
cho nên trong vòng 250 năm từ thời Lê- Trịnh đến Nguyễn, vẻn vẹn chỉ có 5
người đỗ tiến sĩ. Vì thế, đối với mảnh đất dân dễ làm liều, dễ nổi loạn
như Hải Phòng thì các triều đại phong kiến lẫn thực dân Pháp sau này
đều e ngại trong việc chọn lựa quan cai trị.
Tất cả những điều ấy
đã làm bức chân dung về người Hải Phòng có phần tối màu trong mắt mọi
người. Nhà xã hội học Trịnh Hoà Bình (Giám đốc trung tâm Dư luận xã hội,
viện Xã hội học) cho rằng: Tính cách của người Hải Phòng là tính cách
đặc biệt. Dù là một người dân bình thường, hay một tên giang hồ cộm cán
đều có những điểm gặp nhau trong bản chất. Đó là sự bạo liệt, dữ dằn. Do
đặc trưng sông nước, sình lẫy, ven biển nên người Hải Phòng mang đậm
tính thảo khấu, giang hồ.
Những tên thảo khấu hiện đại có thể chỉ
mặt, gọi tên là Lâm Già, Cu Nên, Dung Hà. Họ không phải là những đại
diện tiêu biểu cho tính cách người Hải Phòng. Nhưng ở họ có cả sự hiệp
nghĩa, dũng hãn của người quân tử trong hành động chăm lo đời sống cho
đàn em mình, dang tay giúp đỡ những đàn em có hoàn cảnh khó khăn, thiếu
thốn. Nhưng cũng chính họ lại thích chống lại những quy tắc, chuẩn mực
xã hội chung, để lập ra cho mình một thế giới ngầm, với luật pháp riêng,
sẵn sàng nổ súng giết người khi cảm thấy cần thiết.
Tôi đã từng
rất tò mò về chuyện, trong những năm tháng cả 3 nhóm giang hồ đất Cảng
hoạt động rầm rộ nhất, người Hải Phòng đã phải sống trong cảm giác sợ
sệt như thế nào? Nhà báo Đỗ Thế Khoa (sinh ra, lớn lên ở Hải phòng trong
giai đoạn này) nói rằng: Sự hoang mang, lo lắng của người Hải Phòng
đương nhiên là có, nhưng nó không nghiêm trọng như nhiều người nghĩ. Bởi
vì, trong trường hợp xảy ra chuyện cướp bóc đến nhà, thì có lẽ bất kì
người Hải Phòng nào có súng trong nhà cũng sẽ bắn trả mà không phân vân,
do dự.
Như vậy, có thể thấy bản chất giang hồ Hải Phòng không đại
diện cho tính cách con người Hải Phòng. Việc giang hồ đất Cảng được sinh
ra, nuôi dưỡng và đào luyện ở Hải Phòng chỉ đúng với 1 bộ phận. Đó là
kết quả của tính cách dũng hãn dưới sự tác động của nhiều yếu tố ngoại
cảnh mà thành.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment