Chương trình thời trang có cái tên khá khiêu khích "Đêm hội chân dài" vừa khép lại, báo mạng lại sôi sục lên chuyện "đạo, nhái" ý tưởng.
Tôi không lạm bàn về chuyện đạo hay mượn ý tưởng, bởi đó là chuyện đã từng xảy ra rất nhiều trong làng thời trang Việt. Một bộ sưu tập thời trang vừa trình làng, không mang tiếng đạo hay mượn, thì mới là chuyện lạ. Còn đạo hoặc mượn thì có gì đâu mà lạ nữa.
Hơn thế, sưu tập thời trang nước mình, do người mẫu Việt trình diễn. Còn thời trang nước ngoài, do người mẫu nước ngoài trình diễn. Có liên quan gì đến nhau đâu mà bảo đạo với mượn. Chuyện quần chuyện áo là cái chuyện chỉ để che đi những chỗ cần phải che trước mặt đông người… chứ có gì đâu mà nghiêm trọng.
Điều cốt yếu nhất cần phải quan tâm đến chính là… chân dài.1. "Đêm hội chân dài" được phát xuất lần đầu tiên vào năm 2007, người khởi phát ra "Đêm hội chân dài" không phải ai xa lạ, chính là ông chủ của Công ty Venus - Vũ Khắc Tiệp. Người là quản lý của nhiều người mẫu. Mãi sau, đóng đinh với thương hiệu nữ hoàng đồ lót Ngọc Trinh.
Thật ra, không phải nghệ sĩ nào tham dự "Đêm hội chân dài" đều là chân dài. Cũng như, không phải ai tươi cười bước trên "Đêm hội chân dài" đều là… mỹ nhân. Lại cũng như, không phải ai trình diễn tại "Đêm hội chân dài" đều là… nữ giới.
"Đêm hội chân dài" cứ như là một chương trình kết nối các nghệ sĩ trong làng giải trí quần là áo lụa đến để tươi cười trước ống kính phóng viên và vỗ tay dưới ánh đèn flash của máy chụp ảnh.
Tiếp đến, người ta bình bầu và trao danh hiệu cho những… chân dài. Danh hiệu đủ loại, chân dài đủ sắc da, từ trắng bóc cho đến trắng vừa vừa, từ da nâu cho đến da rám, từ kiều nữ cho đến quý ông.
"Đêm hội chân dài" tạo cho người ta choáng váng trước phục sức, người ta ngây ngất trước váy áo, người ta đỏ bừng mặt trước những đường cong mỹ miều…. Chưa bao giờ, người ta có cơ hội thấy nhiều nhan sắc đã thành danh lại rủ nhau tựu về trong một đêm diễn đông đến vậy
Anh bạn đồng nghiệp của tôi học ở bên Tây về, bảo: "Mấy ông vừa vừa phải phải chứ, người ta khoe cho các ông xem. Rồi các ông tay lăm lăm laptop (máy tính cá nhân) lao vào viết bài tẩn người ta à".
Ai lại bảo với nhau thế bao giờ. Cái ơn được xem chân dài nuột nà trên sân khấu, chân dài ưỡn người trên sàn diễn, chân dài vận đồ hai mảnh trên mạng Internet biết nói sao cho xiết. Lấy đâu ra chuyện viết bài tẩn chân dài.
Chuyện chân dài là chuyện rất nhiều tập. Đời sống càng phồn vinh, chân dài càng có giá. Xưa, đại gia cặp với chân dài, tặng cho chân dài chiếc Spacy giá khoảng 5.000 USD đã là rất kinh. Nay, không hiểu đại gia nào quẳng tiền cẩn hàng đống kim cương giá cả chục tỉ đồng lên một chân dài.
Xưa, chân dài khoe áo vài chục triệu đã là điều ghê gớm. Nay, riêng đôi giày của chân dài đã hơn cả trăm triệu đồng. Tôi gọi điện thoại cho một cậu em làm công nhân của công ty giầy gia, hỏi: "Lương em một tháng bao nhiêu?". Đáp: "Tăng ca khoảng 16 tiếng mỗi ngày thì gần 3 triệu/tháng, anh ạ. Có gì không anh?". "Không, không có gì. Em làm 3 năm không ăn không uống không bệnh tật, không tiền hiếu hỉ, không chi tiêu… đại loại không làm gì cả sẽ mua được một đôi giày". "Anh nói gì lạ vậy?". "Ờ, không có gì lạ đâu. Em không là chân dài, thì biết thế quái nào là lạ với không lạ".
Đương nhiên, không ai ấu trĩ đến mức đi so sánh mức lương của một công nhân hay công chức với chiếc xe siêu sang giá 7 tỉ của một chân dài. Cũng không ai tư duy theo kiểu "đời bố mày chạy xe đạp, mày không được quyền đi xe gắn máy" để so sánh bữa cơm vỉa hè với một lần đi spa của người đẹp… Như tôi chẳng hạn, tuyệt không bao giờ dám lấy thu nhập của mình để với tới cái ví 6 nghìn USD của chân dài cả.
Mỗi người tự lựa chọn cho mình một vị trí riêng trong xã hội. Người trí thức, ở vị trí cao. Người ít trí thức, ở vị trí vừa vừa. Người không trí thức, ở vị trí dưới vừa vừa. Tam đoạn luận kiểu này chỉ mang tính tượng trưng, không xác thực theo kiểu một cộng một bằng hai.
Còn nếu không trí thức mà muốn ở vị trí cao. Trong trường hợp này, vị trí cao đồng nghĩa với biệt thự, siêu xe, kim cương… và những phụ tùng hàng chục nghìn USD khác thì buộc không trí thức phải là chân dài.
Lòng vòng để thấy, chân dài có giá như thế nào. Chính vì vậy mà một chân dài mới tự tin bảo: "Nhan sắc của tôi chỉ đủ để được ưu ái".
Chỉ cần có sự ưu ái, người ta có thể làm được tất cả.
2. Chân dài có thể xinh, có thể không xinh… Nhưng tuyệt đối, không thể là chân ngắn. Chân ngắn thì dẫu từ xinh cho đến rất xinh, chỉ có thể làm hot girl chứ không thể làm chân dài.
Mà đã làm hot girl sẽ nằm ở vị trí dưới chân dài. Cái này, dư luận đã được chứng kiến nhiều.
Hot girl lấy chồng năm trước, năm sau la làng lên ly dị. Hot girl đám cưới được đưa dâu bằng xe siêu sang tuần trước, tuần sau gia đình chồng của hot girl lâm vào cảnh nợ nần… Hot girl chỉ có thể cặp với thiếu gia, còn chân dài thì khác.
Chân dài chỉ làm tình nhân, không làm vợ. Chân dài có thể có con với đại gia ít tuổi, nhưng chân dài chưa tính đến chuyện trăm năm. Chân dài hợp với vị trí nhân tình hơn là vị trí của người phối ngẫu. Còn ai sẽ là nhân tình của chân dài, điều này còn tùy thuộc vào chuyện có thể sắm siêu xe cho chân dài, giúp chân dài xây nhà cho bố mẹ, tặng hạt xoàn cho chân dài... hoàn toàn không phụ thuộc đến chuyện người ấy kiếm tiền phi pháp hay hợp pháp, đang kinh doanh đang hoàng hay lừa đảo. Chuyện người ấy đã có gia đình hay chưa, không cần quan tâm đến.
Chân dài kiếm đại gia, có gì là sai không? Hoàn toàn không, tuyệt đối không, mãi mãi không.
Mỗi cá nhân, có quyền thụ hưởng theo nhu cầu của mình nếu có đủ năng lực. Chân dài cũng vậy, chân dài có quyền sáng làm đẹp, trưa shopping, tối vũ trường nếu kiếm được đúng đối tác.
Một chân dài khôn ngoan, là chân dài phải biết kiềm chế sự hoạt động của trí não trước những rắc rối của đời sống. Khoa học đã chứng minh, hoạt động trí não nhiều khiến người ta mau già (trường hợp khác, lo nghĩ nhiều cũng khiến người ta già trước tuổi). Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng khuyên nhủ "Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên". Quá khó để một người sử dụng đến trí não mà có thể hồn nhiên…
Chân dài có sử dụng trí não không?
Ai lại không sử dụng trí não. Vấn đề là, sử dụng nhiều hay ít mà thôi. Chân dài sử dụng trí não tuyệt đối khôn khéo. Doanh nhân sử dụng trí não, để hướng đến lợi nhuận. Công chức sử dụng trí não, để hướng đến vị trí lãnh đạo. Còn chân dài, sử dụng trí não để hướng đến… đại gia xịn.
Phải là đại gia xịn, chứ không phải là đại gia dỏm. Thời đại này, đại gia dỏm đầy đường. Đại gia dỏm ngồi chật phòng trà, quán bar, vũ trường, phòng vip…
Chẳng thế mà cách đây không lâu, hai cô hoa hậu từng gào nhau dành một đại gia dỏm, thiên hạ được phen choáng váng.
Có được đại gia xịn, chân dài phải biết cách, làm "một con mèo ngoan" để đại gia vui vẻ gật đầu "anh sẽ mua".
Bản thân chân dài, muốn có được một đại gia xịn, thiết yếu đầu tiên phải tìm được danh hiệu. Danh hiệu lớn nhỏ, uy tín hay tào lao không quan trọng. Giống như vàng vậy, vàng tây vàng ta, vàng y vàng hời… vàng gì cũng lấp lánh. Danh hiệu nào mà không mang lại một giá trị, nên xá gì danh hiệu thấp hay cao.
Chân dài là hoa hậu, có cái giá của chân dài hoa hậu. Chân dài á hậu, có cái giá của chân dài á hậu. Chân dài không hoa hậu, chẳng á hậu thì chân dài làm người mẫu, làm ca sĩ cũng có thể vớt vát được giá trị nào đó.
Chân dài là diễn viên thì có giá không cao. Tuy nhiên, một vài trường hợp hạn hữu, vẫn có thể bán với giá bất ngờ.
Chân dài không danh hiệu, thì còn gì là chân dài. Đại gia cần chân dài, ngoài chuyện loan phượng vui ca, còn là chuyện mặt mũi với thiên hạ. Có đại gia thứ thiệt nào lại cặp kè với một chân dài vô danh bao giờ.
Đại gia thứ thiệt cặp với chân dài vô danh, gọi là có tiền mà không biết chơi, có của nhưng không sang.
Mỗi năm, ở nước mình có 8.000 bộ phim truyền hình, 627 cuộc thi nhan sắc đến trang phục, trang sức… Không lẽ, chân dài không có khả năng để kiếm được một danh hiệu.
Có danh hiệu thì mới có cơ hội tiếp cận với đại gia. Giống như mấy cô nàng chân dài tham gia cuộc thi nhan sắc, bị ban tổ chức ép đi hầu rượu đại gia vậy.
Chứ tự dưng làm chân dài, tự dưng đi thi rồi có danh hiệu, mà không đi tìm đại gia thì có phí chân dài lẫn danh hiệu đi không(?!).
Không lẽ, bắt người vừa chân dài vừa danh hiệu đi tìm đến một gã viết báo như tôi thì… hoang tưởng quá.
3. Đại gia vốn dĩ không có nhiều thời gian. Nên đại gia ít có cơ hội lựa chọn được một chân dài xứng tầm với tiềm lực kinh tế của mình một cách… lẻ tẻ. Đại gia cần có những đêm hội quy tụ các mỹ nhân chân dài để mình lựa chọn cho khỏi lâm vào tình cảnh "tay ta cầm cái nhiều khi không vàng".
Tôi không có ý nói "Đêm hội chân dài" là cái đêm để đại gia lựa chọn. Hoàn toàn tôi không hề có ý đó, mong bạn đọc lẫn các chân dài và người làm ra cái đêm quy tụ chân dài hiểu cho.
Chân dài đơn lẻ ít người đủ sức định giá cho… chính mình. Một vài chân dài cố định giá mình lâm vào một cuộc mặc cả sai lầm nghiêm trọng. Như cái cô chân dài đi đâu cũng kè kè hơn hai mươi anh vệ sĩ ấy. Hóa ra, đối tác của cô ấy chỉ là tiểu gia chứ không phải là đại gia.
Vì vậy, để có được kết quả "hàng thật đúng giá", chân dài cần có người quản lý. Một vài kẻ chăn dắt các cô bán phấn buôn hương gọi là ma cô. Còn những người cò kè giúp chân dài bán được đúng giá, gọi là người quản lý. Đẳng cấp món hàng khác biệt, thì tên gọi cho người mặc cả cũng phải khác biệt. Mặc cho bản chất thì không hề suy chuyển.
Thế nên, mới có chuyện, anh chàng trẻ măng là ông chủ của một công ty người mẫu, trả lời báo chí bảo rằng khoảng 8 năm trước, anh vào Sài Gòn với vài trăm nghìn đồng làm lộ phí. Thì hiện tại, anh đã có trong tay rất nhiều thứ, từ mối quan hệ cho đến vật chất lẫn nhan sắc vây quanh.
Hiện tại, có đi buôn cái gì mau sinh lãi bằng đi buôn… chân dài đâu.
Tôi nghĩ thế này, mỗi người đều có thể chọn cho mình một cái nghề thích hợp, miễn sao nghề đó không nằm ngoài quy định của pháp luật. Mỗi người, có quyền chọn cho mình một cách kiếm tiền. Riêng tiền, thì tiền minh bạch hay tiền bất chính rất khó để xác định.
Thế nên cố chọn cho mình một cái nghề trái pháp luật nhằm kiếm tiền bất minh, nhưng chưa bị phát hiện, thì thôi cứ âm thầm làm để trục lợi, thiên hạ sẽ đỡ chướng tai gai mắt hơn.
Chứ cái kiểu, mang chân dài đi chào hàng theo kiểu rình rình rang rang như thế này, khó chịu quá.
Một vài nhân vật nổi tiếng, tôi không nêu tên, chắc cũng cần phải ý thức lại về danh vọng của mình mà tránh xa cái đêm phồn thực được tạo ra để chào bán ấy.
Hơn thế, sưu tập thời trang nước mình, do người mẫu Việt trình diễn. Còn thời trang nước ngoài, do người mẫu nước ngoài trình diễn. Có liên quan gì đến nhau đâu mà bảo đạo với mượn. Chuyện quần chuyện áo là cái chuyện chỉ để che đi những chỗ cần phải che trước mặt đông người… chứ có gì đâu mà nghiêm trọng.
Điều cốt yếu nhất cần phải quan tâm đến chính là… chân dài.1. "Đêm hội chân dài" được phát xuất lần đầu tiên vào năm 2007, người khởi phát ra "Đêm hội chân dài" không phải ai xa lạ, chính là ông chủ của Công ty Venus - Vũ Khắc Tiệp. Người là quản lý của nhiều người mẫu. Mãi sau, đóng đinh với thương hiệu nữ hoàng đồ lót Ngọc Trinh.
Thật ra, không phải nghệ sĩ nào tham dự "Đêm hội chân dài" đều là chân dài. Cũng như, không phải ai tươi cười bước trên "Đêm hội chân dài" đều là… mỹ nhân. Lại cũng như, không phải ai trình diễn tại "Đêm hội chân dài" đều là… nữ giới.
"Đêm hội chân dài" cứ như là một chương trình kết nối các nghệ sĩ trong làng giải trí quần là áo lụa đến để tươi cười trước ống kính phóng viên và vỗ tay dưới ánh đèn flash của máy chụp ảnh.
Tiếp đến, người ta bình bầu và trao danh hiệu cho những… chân dài. Danh hiệu đủ loại, chân dài đủ sắc da, từ trắng bóc cho đến trắng vừa vừa, từ da nâu cho đến da rám, từ kiều nữ cho đến quý ông.
"Đêm hội chân dài" tạo cho người ta choáng váng trước phục sức, người ta ngây ngất trước váy áo, người ta đỏ bừng mặt trước những đường cong mỹ miều…. Chưa bao giờ, người ta có cơ hội thấy nhiều nhan sắc đã thành danh lại rủ nhau tựu về trong một đêm diễn đông đến vậy
Anh bạn đồng nghiệp của tôi học ở bên Tây về, bảo: "Mấy ông vừa vừa phải phải chứ, người ta khoe cho các ông xem. Rồi các ông tay lăm lăm laptop (máy tính cá nhân) lao vào viết bài tẩn người ta à".
Ai lại bảo với nhau thế bao giờ. Cái ơn được xem chân dài nuột nà trên sân khấu, chân dài ưỡn người trên sàn diễn, chân dài vận đồ hai mảnh trên mạng Internet biết nói sao cho xiết. Lấy đâu ra chuyện viết bài tẩn chân dài.
Chuyện chân dài là chuyện rất nhiều tập. Đời sống càng phồn vinh, chân dài càng có giá. Xưa, đại gia cặp với chân dài, tặng cho chân dài chiếc Spacy giá khoảng 5.000 USD đã là rất kinh. Nay, không hiểu đại gia nào quẳng tiền cẩn hàng đống kim cương giá cả chục tỉ đồng lên một chân dài.
Xưa, chân dài khoe áo vài chục triệu đã là điều ghê gớm. Nay, riêng đôi giày của chân dài đã hơn cả trăm triệu đồng. Tôi gọi điện thoại cho một cậu em làm công nhân của công ty giầy gia, hỏi: "Lương em một tháng bao nhiêu?". Đáp: "Tăng ca khoảng 16 tiếng mỗi ngày thì gần 3 triệu/tháng, anh ạ. Có gì không anh?". "Không, không có gì. Em làm 3 năm không ăn không uống không bệnh tật, không tiền hiếu hỉ, không chi tiêu… đại loại không làm gì cả sẽ mua được một đôi giày". "Anh nói gì lạ vậy?". "Ờ, không có gì lạ đâu. Em không là chân dài, thì biết thế quái nào là lạ với không lạ".
Đương nhiên, không ai ấu trĩ đến mức đi so sánh mức lương của một công nhân hay công chức với chiếc xe siêu sang giá 7 tỉ của một chân dài. Cũng không ai tư duy theo kiểu "đời bố mày chạy xe đạp, mày không được quyền đi xe gắn máy" để so sánh bữa cơm vỉa hè với một lần đi spa của người đẹp… Như tôi chẳng hạn, tuyệt không bao giờ dám lấy thu nhập của mình để với tới cái ví 6 nghìn USD của chân dài cả.
Mỗi người tự lựa chọn cho mình một vị trí riêng trong xã hội. Người trí thức, ở vị trí cao. Người ít trí thức, ở vị trí vừa vừa. Người không trí thức, ở vị trí dưới vừa vừa. Tam đoạn luận kiểu này chỉ mang tính tượng trưng, không xác thực theo kiểu một cộng một bằng hai.
Còn nếu không trí thức mà muốn ở vị trí cao. Trong trường hợp này, vị trí cao đồng nghĩa với biệt thự, siêu xe, kim cương… và những phụ tùng hàng chục nghìn USD khác thì buộc không trí thức phải là chân dài.
Lòng vòng để thấy, chân dài có giá như thế nào. Chính vì vậy mà một chân dài mới tự tin bảo: "Nhan sắc của tôi chỉ đủ để được ưu ái".
Chỉ cần có sự ưu ái, người ta có thể làm được tất cả.
2. Chân dài có thể xinh, có thể không xinh… Nhưng tuyệt đối, không thể là chân ngắn. Chân ngắn thì dẫu từ xinh cho đến rất xinh, chỉ có thể làm hot girl chứ không thể làm chân dài.
Mà đã làm hot girl sẽ nằm ở vị trí dưới chân dài. Cái này, dư luận đã được chứng kiến nhiều.
Hot girl lấy chồng năm trước, năm sau la làng lên ly dị. Hot girl đám cưới được đưa dâu bằng xe siêu sang tuần trước, tuần sau gia đình chồng của hot girl lâm vào cảnh nợ nần… Hot girl chỉ có thể cặp với thiếu gia, còn chân dài thì khác.
Chân dài chỉ làm tình nhân, không làm vợ. Chân dài có thể có con với đại gia ít tuổi, nhưng chân dài chưa tính đến chuyện trăm năm. Chân dài hợp với vị trí nhân tình hơn là vị trí của người phối ngẫu. Còn ai sẽ là nhân tình của chân dài, điều này còn tùy thuộc vào chuyện có thể sắm siêu xe cho chân dài, giúp chân dài xây nhà cho bố mẹ, tặng hạt xoàn cho chân dài... hoàn toàn không phụ thuộc đến chuyện người ấy kiếm tiền phi pháp hay hợp pháp, đang kinh doanh đang hoàng hay lừa đảo. Chuyện người ấy đã có gia đình hay chưa, không cần quan tâm đến.
Chân dài kiếm đại gia, có gì là sai không? Hoàn toàn không, tuyệt đối không, mãi mãi không.
Mỗi cá nhân, có quyền thụ hưởng theo nhu cầu của mình nếu có đủ năng lực. Chân dài cũng vậy, chân dài có quyền sáng làm đẹp, trưa shopping, tối vũ trường nếu kiếm được đúng đối tác.
Một chân dài khôn ngoan, là chân dài phải biết kiềm chế sự hoạt động của trí não trước những rắc rối của đời sống. Khoa học đã chứng minh, hoạt động trí não nhiều khiến người ta mau già (trường hợp khác, lo nghĩ nhiều cũng khiến người ta già trước tuổi). Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng khuyên nhủ "Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên". Quá khó để một người sử dụng đến trí não mà có thể hồn nhiên…
Chân dài có sử dụng trí não không?
Ai lại không sử dụng trí não. Vấn đề là, sử dụng nhiều hay ít mà thôi. Chân dài sử dụng trí não tuyệt đối khôn khéo. Doanh nhân sử dụng trí não, để hướng đến lợi nhuận. Công chức sử dụng trí não, để hướng đến vị trí lãnh đạo. Còn chân dài, sử dụng trí não để hướng đến… đại gia xịn.
Phải là đại gia xịn, chứ không phải là đại gia dỏm. Thời đại này, đại gia dỏm đầy đường. Đại gia dỏm ngồi chật phòng trà, quán bar, vũ trường, phòng vip…
Chẳng thế mà cách đây không lâu, hai cô hoa hậu từng gào nhau dành một đại gia dỏm, thiên hạ được phen choáng váng.
Có được đại gia xịn, chân dài phải biết cách, làm "một con mèo ngoan" để đại gia vui vẻ gật đầu "anh sẽ mua".
Bản thân chân dài, muốn có được một đại gia xịn, thiết yếu đầu tiên phải tìm được danh hiệu. Danh hiệu lớn nhỏ, uy tín hay tào lao không quan trọng. Giống như vàng vậy, vàng tây vàng ta, vàng y vàng hời… vàng gì cũng lấp lánh. Danh hiệu nào mà không mang lại một giá trị, nên xá gì danh hiệu thấp hay cao.
Chân dài là hoa hậu, có cái giá của chân dài hoa hậu. Chân dài á hậu, có cái giá của chân dài á hậu. Chân dài không hoa hậu, chẳng á hậu thì chân dài làm người mẫu, làm ca sĩ cũng có thể vớt vát được giá trị nào đó.
Chân dài là diễn viên thì có giá không cao. Tuy nhiên, một vài trường hợp hạn hữu, vẫn có thể bán với giá bất ngờ.
Chân dài không danh hiệu, thì còn gì là chân dài. Đại gia cần chân dài, ngoài chuyện loan phượng vui ca, còn là chuyện mặt mũi với thiên hạ. Có đại gia thứ thiệt nào lại cặp kè với một chân dài vô danh bao giờ.
Đại gia thứ thiệt cặp với chân dài vô danh, gọi là có tiền mà không biết chơi, có của nhưng không sang.
Mỗi năm, ở nước mình có 8.000 bộ phim truyền hình, 627 cuộc thi nhan sắc đến trang phục, trang sức… Không lẽ, chân dài không có khả năng để kiếm được một danh hiệu.
Có danh hiệu thì mới có cơ hội tiếp cận với đại gia. Giống như mấy cô nàng chân dài tham gia cuộc thi nhan sắc, bị ban tổ chức ép đi hầu rượu đại gia vậy.
Chứ tự dưng làm chân dài, tự dưng đi thi rồi có danh hiệu, mà không đi tìm đại gia thì có phí chân dài lẫn danh hiệu đi không(?!).
Không lẽ, bắt người vừa chân dài vừa danh hiệu đi tìm đến một gã viết báo như tôi thì… hoang tưởng quá.
3. Đại gia vốn dĩ không có nhiều thời gian. Nên đại gia ít có cơ hội lựa chọn được một chân dài xứng tầm với tiềm lực kinh tế của mình một cách… lẻ tẻ. Đại gia cần có những đêm hội quy tụ các mỹ nhân chân dài để mình lựa chọn cho khỏi lâm vào tình cảnh "tay ta cầm cái nhiều khi không vàng".
Tôi không có ý nói "Đêm hội chân dài" là cái đêm để đại gia lựa chọn. Hoàn toàn tôi không hề có ý đó, mong bạn đọc lẫn các chân dài và người làm ra cái đêm quy tụ chân dài hiểu cho.
Chân dài đơn lẻ ít người đủ sức định giá cho… chính mình. Một vài chân dài cố định giá mình lâm vào một cuộc mặc cả sai lầm nghiêm trọng. Như cái cô chân dài đi đâu cũng kè kè hơn hai mươi anh vệ sĩ ấy. Hóa ra, đối tác của cô ấy chỉ là tiểu gia chứ không phải là đại gia.
Vì vậy, để có được kết quả "hàng thật đúng giá", chân dài cần có người quản lý. Một vài kẻ chăn dắt các cô bán phấn buôn hương gọi là ma cô. Còn những người cò kè giúp chân dài bán được đúng giá, gọi là người quản lý. Đẳng cấp món hàng khác biệt, thì tên gọi cho người mặc cả cũng phải khác biệt. Mặc cho bản chất thì không hề suy chuyển.
Thế nên, mới có chuyện, anh chàng trẻ măng là ông chủ của một công ty người mẫu, trả lời báo chí bảo rằng khoảng 8 năm trước, anh vào Sài Gòn với vài trăm nghìn đồng làm lộ phí. Thì hiện tại, anh đã có trong tay rất nhiều thứ, từ mối quan hệ cho đến vật chất lẫn nhan sắc vây quanh.
Hiện tại, có đi buôn cái gì mau sinh lãi bằng đi buôn… chân dài đâu.
Tôi nghĩ thế này, mỗi người đều có thể chọn cho mình một cái nghề thích hợp, miễn sao nghề đó không nằm ngoài quy định của pháp luật. Mỗi người, có quyền chọn cho mình một cách kiếm tiền. Riêng tiền, thì tiền minh bạch hay tiền bất chính rất khó để xác định.
Thế nên cố chọn cho mình một cái nghề trái pháp luật nhằm kiếm tiền bất minh, nhưng chưa bị phát hiện, thì thôi cứ âm thầm làm để trục lợi, thiên hạ sẽ đỡ chướng tai gai mắt hơn.
Chứ cái kiểu, mang chân dài đi chào hàng theo kiểu rình rình rang rang như thế này, khó chịu quá.
Một vài nhân vật nổi tiếng, tôi không nêu tên, chắc cũng cần phải ý thức lại về danh vọng của mình mà tránh xa cái đêm phồn thực được tạo ra để chào bán ấy.
0 comments:
Post a Comment